"Một mình anh lặng im ngồi bên phím đàn
Giữa căn phòng bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa
Cơn gió đông thoáng qua khiến anh tê tái
Nỗi nhớ em khiến cho anh thêm mệt nhoài.
Thời gian trôi tưởng như mình đã cố quên
Nhưng cớ sao mỗi khi đêm xuống lạnh lùng
Ngắm ánh trăng sáng soi ở trên cao ấy
Nỗi nhớ em trong tim vẫn luôn đong đầy.
[ĐK:]
Dù anh đã cố gắng xóa tên của em
Xóa hết đi bao nhiêu ân ái mặn nồng
Còn lại chi em ơi, một tình yêu đi qua
Để lại vết thương trong con tim của anh.
Dại khờ quá nếu vẫn cứ tin ngày mai
Ánh nắng lên em yêu sẽ quay trở về
Bàng hoàng anh nhận ra, người đã đi rất xa
Trong giấc qua chỉ có riêng mình anh."