Ngắt một chút mây trên lăng Tự Đức 
Gửi vào mắt em thêm một dáng u hoài 
Đôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm 
Thêm mây vào e tan nát lòng ai! 
Anh quỳ xuống hôn lên đôi mắt đó 
Bỗng dưng sao thương Huế rất lạ lùng 
Chắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻ 
Tiếng quê hương xao động vô cùng 
Hẹn chi rứa răng chừ em sợ lắm 
Mạ ngày xưa cũng từng nói như em 
Anh mất Mạ càng thương em tha thiết 
Như từng thương câu hát Huế êm đềm 
Cám ơn em đã cho anh nhìn lại 
Dòng sông Hương trên bến cảng Sài Gòn 
Nước như ngọc in bóng thuyền lấp lánh 
Mái chèo khua vương nhẹ cánh rong non 
Nếu lại được em ru bằng giọng Huế 
Được vỗ về như Mạ hát ngày xưa 
Câu hát Huế chứa chan lời dịu ngọt 
Chết cũng đành không nuối tiếc chi mô