Thanh Bùi: Showbiz Việt cần thời gian để ổn định
13/04/2013 09:06
Mang trong mình giấc mơ về một giải Grammy, Thanh Bùi gần như “ăn âm nhạc, ngủ âm nhạc”. Anh vắng mặt tại hầu hết các sự kiện, anh càng không tham dự những chương trình mang tính đãi đằng. Anh có một học viện đào tạo âm nhạc cho trẻ em ngay giữa trung tâm thành phố, và thời gian trong ngày của anh hầu hết đều ở đó.
* Chính thức hoạt động tại Việt Nam hơn một năm, anh đã quen với cách vận hành của showbiz Việt?
- Trước khi dành toàn bộ thời gian về Việt Nam hoạt động, tôi đã có khoảng hai năm với 40 lần bay đi bay về. Thú thật mà nói, showbiz Việt vận hành không giống bất kỳ nước nào mà tôi từng biết như Úc, Đức, Anh, Mỹ, một số nước châu Á... Nó không khiến tôi shock, nhưng làm tôi ngạc nhiên. Nói chung, thị trường giải trí Việt Nam quá mới mẻ, rất khó để so sánh với các nước. Có lẽ thị trường này cần một thời gian để sắp xếp lại. Tôi thật sự có điều tiếc cho âm nhạc của mình, vì nhạc xưa của Việt Nam cực kỳ hay. Hay như những thập niên 90, thị trường này đã từng phát triển. Khi ấy, Lam Trường, Hồng Nhung, Mỹ Tâm… thật sự là ngôi sao đúng nghĩa. Có lẽ, phải cần thêm một ít thời gian nữa, cho mọi thứ không còn hỗn độn như hiện tại.
* Nghĩa là, theo anh, thay vì ổn định hơn thì thị trường âm nhạc Việt lại lộn xộn hơn, nếu không muốn nói là đi xuống?
- Thật ra thị trường nào cũng vậy thôi, cần phải có thời gian để đi vào quỹ đạo, có những khoảng bất ổn trước khi ổn định thật sự. Hiện tại, ở Việt Nam, làm ca sĩ, nghệ sĩ quá dễ. Ở nước ngoài, để là một ca sĩ thành công vô cùng khó, vì thế mà danh xưng ca sĩ cũng hàm chứa cả một niềm vinh hạnh. Đa số họ, để có thể tự xưng là nghệ sĩ, phải mất ít nhất 10 năm đầu tư, và họ nhận được sự tôn vinh xứng đáng vì là người dám sống, dám làm tất cả cho ước mơ của mình. Ở thị trường đó, không phải có tiền là sẽ thành công. Ngoài tài năng, họ còn phải có một câu chuyện hay và có sự riêng biệt. Ở nước ngoài, ca sĩ hầu hết đều sáng tác. Khi một ca sĩ viết nhạc, họ sẽ cảm nhận sâu sắc hơn ca từ và giai điệu, cũng như cái hồn thật sự của ca khúc. Cái riêng biệt bắt đầu từ sự thấu hiểu thật sự đó.
* Vậy có lẽ anh choáng lắm khi biết ca sĩ Việt Nam nhiều người không đọc được nốt nhạc?
- Không, tôi không choáng. Bởi như đã nói, rất khó để so sánh Việt Nam với các nước, vì hai bên không có cùng điều kiện, văn hóa giống nhau, không có một xuất phát điểm như nhau. Ví dụ như ở nước ngoài, âm nhạc được dạy một cách chuyên nghiệp và cụ thể trong nhà trường, còn ở Việt Nam thì không. Giáo dục của chúng ta chưa chú trọng đến âm nhạc.
Tôi thấy người Việt Nam mình quá giỏi. Tôi thật sự ngạc nhiên khi biết rằng có một thế hệ nhạc sĩ Việt Nam phải tự học trong điều kiện cực kỳ khó khăn. Họ phải học tiếng Anh, học những cái mới của âm nhạc thế giới từ MTV, thông qua băng đĩa và ti vi. Nếu là tôi thì tôi không làm được. Tôi không thể hình dung mình học tiếng Việt, tiếp cận âm nhạc Việt qua ti vi như thế nào.

* Anh tiếc cho dòng nhạc xưa của Việt Nam? Điều đó thật đáng ngạc nhiên, bởi không dễ gì để những người trẻ và sống trong sáng tạo mới của thế giới như anh lại đi thích dòng nhạc xưa…
- Tôi thích cái gì thật. Khi tôi nghe câu hát “lòng mẹ bao la như biển Thái Bình” tôi nổi cả da gà, vì tôi cảm nhận được sự tôn kính và yêu thương của một người con đối với cha mẹ như thế nào. Nhạc xưa chạm vào cảm xúc của người nghe. Theo tôi, nghệ sĩ là người đào sâu được vào những điều thật: cảm xúc thật, tình yêu thật. Nhạc xưa có cái gì đó khiến người nghe xúc động, khiến chúng ta nhớ lại những gì đã diễn ra với chúng ta, nhớ lại những khoảnh khắc, những con người đã đi qua trong cuộc đời ta. Có vẻ như nhạc sĩ ngày ấy họ viết nhạc vì âm nhạc, họ không vì tài chính, vì nổi tiếng hay một lý do nào khác.
* Một điều đã bắt đầu quen thuộc của thị trường âm nhạc Việt gần đây là những giải thưởng dựa trên lượng vote (bầu chọn) của khán giả, điều đó có quen thuộc với anh và thị trường các nước?
- Ở nước ngoài không có giải thưởng như thế đâu. Tôi nghĩ như thế này, giải thưởng nào cũng cần có những người chuyên môn để định hướng, để công chúng hiểu được thế nào là hay, thế nào là không hay. Âm nhạc chúng ta chưa phát triển, chúng ta càng phải cần điều đó. Hãy nhìn Grammy hay Oscar của điện ảnh kìa, chấm giải là những người có chuyên môn, và có ý thức xây dựng. À, nhưng đó là tôi đang nói về những giải thưởng nghiêm túc và tử tế, còn những giải thưởng dựa trên lượng vote của khán giả thì cũng có đó, nhưng chẳng qua chỉ để cho vui thôi, dành cho teen thôi.
* Nhưng nhiều người cho rằng phải coi trọng vote thì mới coi trọng khán giả?
- Tôi nghĩ coi trọng khán giả là cho ra đời những sản phẩm chất lượng, là làm nghệ thuật nghiêm túc.
* Anh vừa ca hát, vừa sáng tác lại vừa đào tạo - mô hình này không mới với các nước nhưng sẽ khiến anh thiệt thòi tại Việt Nam, anh không sợ sẽ rơi ra khỏi vòng quay của showbiz Việt?
- Tôi không thường ngồi nghĩ xem mình có thiệt thòi hay không. Những điều tôi làm rất bình thường, bình thường đến mức đương nhiên. Từ 17 tuổi, không ngày nào tôi không ngồi trước cây đàn viết cái gì đó. Viết nhạc đã ăn trong máu tôi rồi, và tôi vẫn sống cho điều đó mỗi ngày. Việc đào tạo cũng cho tôi cảm hứng tương tự. Năm tôi thi Idol Úc, tôi chỉ đến được top 8 nhưng học trò tôi thì vào tới top 3, hay như học trò tôi hiện tại cũng đã vào được vòng Final chương trình The Voice ở bên ấy.
Học trò tôi giỏi hơn tôi, điều đó truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Ở đây cũng vậy, tôi có nhiều học trò đam mê âm nhạc, và tôi được truyền nhiều cảm hứng từ các học trò nhỏ này. Tôi có thể nói rằng nếu như ngày hôm nay tôi chết, tôi vẫn thấy vui sướng, vì tôi đã có, đã làm được những gì mà tôi muốn có, muốn làm. Thiệt thòi ư? Nếu có, là tôi không có nhiều thời gian cho riêng bản thân. Hơn một năm nay tôi chưa gặp gia đình mình.

* Nhưng nếu như anh đầu tư hơn việc ca hát, biết đâu anh đã có thể “hot” hơn bây giờ?
- “Hot” á, tôi không biết “hot” là gì cả. Tốt nhất là chỉ nên “ấm” thôi, nóng quá thì đâu có tốt. Đùa thôi, nhưng tôi nghĩ thị trường đang thay đổi, và năm nay tôi sẽ tung ra ca khúc mới, album mới. Tôi sẽ không đi hát nhiều, bởi trong thời điểm này tôi nghĩ điều đó không phù hợp với mình. Tôi biết con đường mình ở đâu, và đi thế nào cho lâu dài.
Justin Timberlake 10 năm chỉ ra hai album, nhưng vẫn “hot”. Dĩ nhiên là cái “hot” đó không giống như các kiểu “hot” chúng ta thường thấy. Tôi không chạy theo xu thế, tôi chỉ muốn làm những gì có ý nghĩa. Bốn - năm sản phẩm mới tôi sắp tung ra, có thể sẽ thành “hit” như ca khúc Tình về nơi đâu, nhưng tôi sẽ vẫn không đi hát nhiều. Điều đó không có nghĩa là tôi không tôn trọng những gì showbiz Việt cho tôi, mà tôi chỉ muốn làm những gì đó ý nghĩa hơn với bản thân mình. Chỉ có thế tôi mới làm được những điều có ý nghĩa cho người khác.
* Vậy, có phải vì tâm huyết với việc đào tạo các em mà anh nhận lời làm giám khảo Giọng hát Việt nhí - The Voice Kids?
- Tôi suy nghĩ rất nhiều trước khi nhận lời làm giám khảo chương trình này. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có một chút tiếng nói để tìm ra những tài năng nhí, nếu tôi có thể góp một chút gì đó về mặt đào tạo cho các em, đó là điều đáng mừng. Bình thường công việc tôi đã nhiều, nhưng chỉ cần sắp xếp tốt, tôi vẫn có thể tranh thủ được một ít thời gian để thực hiện điều tâm huyết của mình, vì thế mà tôi nhận lời.
* Anh chưa có con, nhưng lại có vẻ rất yêu trẻ con?
- Đúng là tôi yêu trẻ con. Một phần có lẽ vì tôi chưa từng có cuộc sống của một đứa con nít đúng nghĩa. Từ sáu tuổi, gia đình tôi qua Úc, và sống một cuộc sống khá chật vật. May mắn là ba mẹ vẫn dồn mọi tâm sức đầu tư để tôi theo đuổi đam mê của mình. Nhìn lại, tôi thấy con trẻ Việt Nam rất thiệt thòi, cuối tuần không hề được đi chơi. Có đi chơi thì cũng không có sân chơi đúng nghĩa. Hơn nữa, định nghĩa về giỏi ở đây rất khác. Tôi thì không cho rằng học toán giỏi thì mới là giỏi. Giỏi về một điều gì đó không quan trọng bằng đam mê một điều gì đó.
* Nói về trẻ con và âm nhạc anh rất hào hứng, còn lại thì rất e dè. Có lẽ vì vậy mà ít ai biết về đời riêng của anh?
- Nếu ngồi nói về trẻ con, tôi có thể nói cả ngày, tôi thích chủ đề này hơn là về showbiz nhiều. Đời tư của tôi cũng chả có gì hay ho để nói. Cả ngày tôi làm việc, ít khi đi đâu, riết rồi bước ra đám đông là tôi thấy mệt. Thật sự thì một phần tôi cũng muốn bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình, vì nó là một khoảng trời khác, rất riêng. Tôi không thích những điều thị phi này nọ. Mẹ tôi dạy rằng “Đức thắng tài chứ tài không thắng đức”, tôi tin điều đó và sống theo tiêu chí đó.
* Điều cuối cùng: Nếu có một ước muốn, anh muốn gì, về trẻ em nữa chăng?
- Trẻ em và âm nhạc. Tôi muốn chính các học trò mình định nghĩa lại chữ “nghệ sĩ”: không hát nhép, biết chơi nhạc cụ, có đạo đức nghề nghiệp và ý thức được vai trò của mình trong xã hội. Rõ ràng là để có được như thế, cần phải bắt đầu từ thế hệ trẻ, mới. Bây giờ, khi tôi nhìn các em trong học viện của mình, nhìn đam mê và sáng tạo của các em, tôi biết mình không đi sai đường. Tôi cũng ước mơ 20 năm sau, trẻ em Việt Nam sẽ tiếp cận được âm nhạc như bất kỳ môn học nào khác và dễ dàng sở hữu nhạc cụ cho riêng mình.
* Cám ơn anh!
Theo PNO
Mời tải ứng dụng Chacha dành riêng cho máy Android. Nghe nhạc, xem video HD cực nhanh. TẢI FREE.